Con báo Lily nghĩ rằng có gì đó sai lầm nghiêm trọng với nó. Không giống như những con báo khác, những đốm trên mình nó không phải màu đen mà lại màu hồng. Sẽ không có gì là khủng khiếp nếu những con báo khác chấp nhận nó.
Thực ra, gia đình của nó cũng có lẩn tránh nó. Mẹ nó đã khóc khi sinh ra một đứa con gái có những đốm màu hồng như vậy. Cả ba và hai anh trai, Julian và Ricky của nó cũng cảm thấy xấu hổ vì sự có mặt của nó trong gia đình. Những con báo hàng xóm phớt lờ, chế giễu nó, thậm chí đôi khi đánh nó. Có lúc nó rất sợ và buồn; có lúc lại bực tức. Nó quyết định chỉ nằm ở nhà. Có hôm nó nằm cả ngày trong một bụi rậm để nhìn các bạn nô đùa. Thỉnh thoảng, các bạn ấy cũng rủ ra chơi cùng, nhưng nhớ lại lời trêu trọc trước đó, nó gầm gừ trong cổ để đáp lại.
Đó không phải là lỗi của nó khi có những cái đốm màu hồng. Có hôm nó đã cố lau chùi cho sạch và dùng cả thuốc tẩy. Có hôm nó còn sơn các đốm này thành màu đen thui, nhưng sau đó các đốm ấy vẫn cứ lộ ra. Mọi cách đều không được! Một thời gian sau, nó nhận ra mình bất lực. Nó còn có thể làm gì nữa?
Một hôm nó bị 4 con thú con trêu chọc. Nó quyết định bỏ nhà ra đi. Nó đã đủ lớn. Nó chạy nhanh vào rừng sâu. Nó cúi đầu chạy hàng giờ và chỉ dừng lại một tí để thở và lau nước mắt.
Cuối cùng, nó dừng lại ở một nơi sạch sẽ để nghỉ. Nó ngủ thiếp đi cho đến khi bị đánh thức bởi một cái lưỡi mềm cọ vào mũi nó. Khi mở mắt, nó thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Trước mắt nó là một con báo lớn với những đốm sáng màu xanh! Lily quá kinh ngạc đến nỗi nó phải chớp mắt tới hai lần để chắc rằng nó không mơ.
Nó đã từng mơ đến những con báo với những đốm màu khác nhau, nhưng nó không hề mong đợi lại có những con báo như vậy. Con báo giới thiệu tên là Lenny. Khi Lenny nói, cậu ấy có vẻ rất tự tin và hạnh phúc. Ánh mắt cậu ấy quá thân thiện, nên Lily cảm thấy an toàn và chẳng mấy chốc nó đã thổ lộ hết những tâm sự của mình.
Lenny im lặng lắng nghe câu chuyện của nó. Khi nó nói xong, Lenny ôm chặt nó trìu mến và giúp nó lau khô nước mắt. Sau đó, Lenny cười với nó và nói: “Điều bạn cần là lòng tự trọng”.
“Mình ư?”, Lily hỏi lại, “Đó là gì vậy?”
“Tự trọng là thích chính bạn, ngay cả khi người khác không thích bạn”, Lenny giải thích: “Nghĩa à trân trọng tất cả những điều đặc biệt của bạn”.
“Nhưng, mình chẳng có gì đặc biệt cả, trừ những cái đốm màu hồng này và mình ghét chúng!”. Nó bật khóc: “Mình thật lạ lùng và xấu xí. Mình ước sao mình chưa từng được sinh ra”.
“Đừng ngốc thế!”, Lenny nhẹ nhàng: “Bạn rất đặc biệt. Trên thế giới này, không một con vật nào giống như bạn và mình thấy bạn có nhiều cái tốt”. Lenny dừng lại một lúc. Dương như cậu ấy đang suy nghĩ: “Mình có ý này”, cậu ấy nói: “chúng mình hãy liệt kê tất cả những điều bạn thích về bạn”.
“Được thôi!” Lily nói, mặt nó tươi tỉnh lên một chút. Nó suy tư một hồi và nói: “À, mình thật tốt bụng và quan tâm đến người khác… mình cố gắng trở lên thân thiện. Mình hay giúp ba mẹ. Mình rất đang yêu…” Lily dừng lại, giọng nó trầm lắng. Lenny gật đầu háo hức để khuyến khích nó. Lily cảm thấy an tâm trở lại và tiếp tục: “Mình có đôi mắt màu vàng rất đẹp và mình thực sự là người chạy nhanh nhất. Mình dũng cảm, mạnh mẽ và…”.
Vừa lúc đó, con báo Lucy và Laura cũng xuất hiện. Lucy có những đốm xanh lục và Laura có những đốm màu tím. Nhìn thấy Lily, chúng rất mừng rõ. Chúng cười hớn hở và nhảy cẫng lên: “Bạn thật đáng yêu làm sao và bạn có một cái áo khoác thật đẹp!”.
“Cám ơn các bạn”, Lily cười trả lời. Nó chợt nhớ còn nhiều điều tốt đẹp hơn nữa về nó. Tự nhiên, nó thấy mình nhẹ nhàng.
“Khác nhau cũng không sao”, nó nghĩ, “thực ra, những cáci đốm của mình khá đẹp! Nếu những con báo khác không thích mình vì những cái đốm màu hồng của mình. Chẳng qua họ không biết có điều đẹp đẽ hơn. Mình thật sự không sao. Mình vui vì mình độc đáo như vậy.”
Liy ở lại vài giờ để chơi với những người bạn mới. Mặt trời bắt đầu lặn, Lily nghĩ đến gia đình của nó. Có lẽ họ đang lo lắng về nó. Lily vẫy tay chào tạm biệt Lenny, Lucy và Laura. Nó hứa sẽ trở lại thăm các bạn.
Trên đường về nhà, nó ngắm mặt trời lặn. Lần đầu tiên, nó nhận thấy có nhiều màu sắc trên bầu trời. Bầu trời có màu hồng, màu xanh, màu tím và màu da cam. “Ôi đẹp làm sao!”, nó tự hỏi: “Tại sao mình chưa bao giờ nhận thấy những màu sắc đẹp đẽ đó nhỉ?”. Khi nó về, ba mẹ và hai anh chạy ra đón nó. Họ nhận thấy có điều gì khác lại ở nó. Nó có vẻ hớn hở và tươi vui hơn. Nó ngẩng cao đầu, nhảy chân sáo trước họ và cười tinh nghịch với họ. “Con bé đó thật đẹp!”, họ ngẫm nghĩ: “Tại sao mình chưa bao giờ nhận ra vẻ đẹp dí dỏm này ở nó?”.