Cáo Hoa và Cún con cùng sống trong một khu vườn. Đã bao nhiêu năm nay, Cáo Hoa vẫn luôn miệng chê bai sự lười biếng của Cún con sống ở nhà đối diện. Hễ bất cứ người bạn nào đến chơi, Cáo Hoa lại kể lể:
“Cái cậu cún con ấy à, đến quần áo cũng chẳng chịu giặt cho sạch, hãy nhìn những bộ quần áo mà cậu ta phơi trên dây ở ngòai vườn kia mà xem, cái nào cũng lốm đốm vết bẩn. Trời ạ, tôi thật không thể hiểu nổi, tại sao đến quần áo của mình mà cậu ấy cũng có thể giặt như thế chứ, thật là lười biếng, bẩn thỉu…”.
Mãi cho đến một ngày, Sơn Dương đến chơi nhà của Cáo Hoa. Cáo Hoa lại tiếp tục vạch tội. Sơn Dương không nói gì cả mà cầm lấy một miếng giẻ lau, lau sạch những vết hoen ố, vết bẩn ở trên cửa sổ của nhà Cáo Hoa, sau đó nói:
“Cậu xem, thế này đã sạch chưa?”.
Hóa ra không phải quần áo của Cún con ở nhà đối diện giặt không sạch sẽ mà là cửa sổ của chính nhà Cáo Hoa quá bẩn.
Cáo HOa đã nhìn thế giới từ chính cái cửa sổ bẩn đó, chính vì thế, tất cả những gì Cáo Hoa nhìn thấy đều trở lên bẩn thỉu.
Trong cuộc sống, có một số người chỉ thích bởi móc những khuyết điểm của người khác, chỉ biết chê trách, dè bỉu người khác nhưng lại quên mất xem lại chính bản thân mình. Lâu dần, cửa sổ tâm hồn của họ đã bẩn lại càng bẩn hơn, họ thấy thế giới trong mắt họ như một mớ hỗn độn, như một vũng bùn, và như thế mãi mãi họ sẽ không có được một tình bạn thực sự.