Ngày xưa, có một câu bé ham chơi không quan tâm đến mẹ. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi xa không muốn quay về. Cậu la cà rong chơi khắp nơi, chẳng thiết nghĩ đến mẹ ớ nhà mỏi mắt chờ mong. Không biết cậu đã đi bao lâu nhưng người mẹ thì đã mòn mỏi và rồi chuyện gì cũng sẽ đến…
Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ con lớn hơn đánh, cậu mới nhớ đến mẹ, liền tìm đường về nhà. Ở nhà, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy bóng mẹ đâu. Cậu hét to đến khản tiếng gọi mẹ, rồi mệt quá liền ôm một cây xanh trong vườn mà khóc. Kì lạ thay, cây xanh bỗng run rẩy. Từ các cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh, rồi chín như phép màu. Một quả rơi vào lòng cậu. Đói khát nhớ mẹ, môi cậu vừa chạm vào, một dòng sữa trắng trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ.
Cậu nhìn lên tán lá. Lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu bé oà khóc. Cây xoà cành ôm cậu, như tay mẹ âu yếm vỗ về. Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi và gọi đó là cây vú sữa.