Xưa
thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một
tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần
đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những
cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang
bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã
không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau
cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và
nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia
vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không
thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông
dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao
tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món
quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.